Thứ Năm, 9 tháng 7, 2009

NHỮNG ĐIỀU TRÔNG THẤY MÀ ĐAU ĐỚN LÒNG


NHỮNG ĐIỀU TRÔNG THẤY MÀ ĐAU ĐỚN LÒNG

Tôi nghe nói về tổ chức Bảo vệ sự sống từ nhiều năm nay và cũng đã đọc rất nhiều bài viết về vấn đề này. Trong thời gian này tôi được tham gia chính thức vào một nhóm Bảo vệ sự sống và đã bắt đầu công việc này một thời gian ngắn. Qua công việc tôi đã chứng kiến tận mắt, nghe tận tai và suy nghĩ về vấn đề rất tế nhị, nhưng cũng hết sứ thương tâm này. Hôm nay, tôi ghi lại dưới đây vài điều mà tôi đã nghe và thấy, như một chia sẻ chân tình gởi tới mọi người.

Tôi nghe nói rằng sự phá thai ở Việt Nam ta đang đứng vào bậc nhất thế giới, mỗi năm có hàng triệu đứa trẻ đã bị cha mẹ nó giết đi vì nhiều nguyên nhân khác nhau. Rồi tôi cũng nghe nói đến những sự giả man của các bác sĩ hành nghề phá thai, sự hối tiếc quá muôn màng của một số bà mẹ sau khi giết đứa con còn trong bụng của mình.v.v..Tất cả những điều đó đã đánh động tôi, nhưng tôi chưa thực sự đau đớn về vấn đề này.
Ngày 15/06/2005 tôi tới một thực hiện công việc phá thai có tiếng ở Tp. Vinh. Một bầu khí rất ảm đạm và buồn tênh diễn ra trước mắt tôi. Những hàng ghế dài chật ních người ngồi xem lẫn những tiếng thở dài não nề của những bà mẹ trong thời kỳ thai nghén. Tất cả họ đều là những phụ nữ có chung một mục đích là khám thai và giải quyết đứa con trong bụng. Tôi đã trổ hết những “món tuyệt chiêu” đã học được từ nhà trường và thầy cô để tiếp cận “xã hội học” với một vài đối tượng mà mình nhắm tới.
Tôi đã gặp Hoa, một cô giáo cấp II, đến từ huyện Diễn Châu. Cô đã có 2 người con: một trai và một gái. Hiện tại cô đã có thai được 10 tuần và cô quyết định phái thai. Cô và chồng cô đã quyết định như vậy. Lý do đơn giản là Nhà trường cấm không có người con thứ 3. Nếu để đứa bé thì sẽ bị nghĩ dạy học. Tôi đã nói qua cho cô biết về những tác hại của việc phá thai và nhất là quyền được sống của đứa trẻ trong bụng cô. Cô đã rất hoang mang và nhìn có vẽ luống tiếc, nhưng cô chỉ nghẹn ngào trả lời tôi trong thất vọng: “Em không thể làm trái chính sách của Nhà Nước”.
Một người khác mà tôi tiếp cận được là Trung, là một nông dân đến từ một xã ở huyện Nam Đàn. Anh đã có gia đình và 3 con. Lần này vợ anh đang mang thai được 4 tháng. Chị được Hội Phụ nữ xã khuyến khích đi phá thai để hội đạt chỉ tiêu kế hoạch hóa gia đình. Sau khi nghe chúng tôi khuyên và nói cho biết về những hậu quả của việc phá thai, chị và chồng đã quyết định giữ đứa bé lại. Chúng tôi rất vui mừng vì có thêm một em bé được sống. Nhưng đó là trường hợp hiếm họa mà thôi, vì rất đông những bà mẹ đang ngồi chờ ở đây đã quyết định giết bỏ đứa con trong bụng mình.
Ngày 16/06/2008 chúng tôi tới một bệnh viện khác ở Vinh. Ở đây chúng tôi gặp những trường hợp rất thương tâm.
Chị Liên tới đây để phá cái thai 5 tháng tuổi. Một bé trai khỏe mạnh. Lý do để chị và cả gia đình chị quyết định phá thai là thấy mẹ không khỏe lắm trong khi mang thai. Theo chủ quan chúng tôi thấy người mẹ có yếu hơn so với những phụ nữ bình thường, nhưng vẫn có thể giữ được đứa trẻ. Chúng tôi đã khuyên bảo đủ điều, nhằm giữ lại đứa bé khỏe mạnh này. Nhưng gia đình vẫn nghe theo lời của các bác sĩ hơn là chúng tôi. Không biết các bác sĩ ở đây đã tư vấn như thế nào, khuyên bảo điều gì mà họ đã đi đến quyết định bỏ đứa trẻ. Phải chăng những chiếc áo blu trắng đã vấy những vết máu của các em ? Chúng tôi đã ra về trong thất vọng, vì rằng lại thêm một em bé nữa sẽ bị chính bố mẹ nó cướp mất sự sống. Và đúng thế, ngày hôm sau chúng tôi đã nhận lại bé trai này trong bãi tập kết rác thải của bệnh viện. Nhìn thấy một bé trai đỏ hỏn, có đủ mọi bộ phận của một con người bị bầm dập trong vũng máu, được bọc trong bịch ni lông màu đen. Có lẽ nó sắp được các nhân viên Y tế mang di vứt vào xe rác thải và đem đi vào một bãi rác nào đó trong thành phố. Chúng tôi không che dấu được niềm thương tiếc cho một sinh linh bé nhỏ không thể tự bảo vệ quyền sống cho chính mình và đón nhận em về để lo cho em có được một nấm mồ như những đứa trẻ xấu số khác mà lâu nay chúng tôi đã lượm được từ các bệnh viện.
Trường hợp Chị Thu thì khác, đứa con trong bụng chị đã gần 6 tháng tuổi. Gia đình chị quyết định bỏ đứa bé trai này vì một lý do rất buồn cười là nếu sinh em bé thì sợ người ta cười chê và các anh chị nó xấu hổ với bạn bè vì nhà nó có thêm đứa em thứ 6. Những lý do to hơn mục đích này đã kết liễu sự sống của một bé trai vô tội. Nhưng chính vợ chồng chị Thu lại xem việc giết đứa con mình như chuyện thường ngày ở huyện. Khuôn mặt và những lời đối thoại của họ với chúng tôi trông chẳng có gì là băn khoăn của một người cha, người mẹ cả. Họ xem việc giết đứa con của mình như việc đương nhiên và chính họ là người có đủ quyền để làm điều đó. Chúng tôi đã rất tiếc là không xin được đứa trẻ này để lo chuyện mồ mã cho em. Có lẽ em đang nằm lãnh lẽo và cô quạnh ở một bãi rác ngoại thành nào đó. Càng nghĩ, chúng tôi càng thương thay cho những trẻ em vô tội phải chết một cách oan ức như thế.
Cứ như vậy, mỗi ngày ở thành phố Vinh này lại có thêm hàng trăm bà mẹ, ông bố đã tự cho mình cái quyền giết chết những đứa con của mình một cách không thương tiếc. Chính những áp lực từ bên ngoài, những ý thích ích kỷ cá nhân và những lý do không đâu đã làm cho các ông bố, bà mẹ đi đến những quyết định sai lầm như thế.
Chúng ta là những người ngoài cuộc, chúng ta không thể chỉ nhìn thấy mà đau đớn lòng, nhưng chúng ta hãy làm một điều gì đó để ngăn cản việc giết hại sự sống của các thai nhi bé bỏng ở Việt Nam hôm nay, nhằm trả lại cho các em quyền sống mà Tạo Hóa đã ban cho các em.
Quang Huyền. OFM

Không có nhận xét nào: